Tin tức Đời sống - xã hội
Xuất phát cùng là nhân viên sales, 13 năm sau anh vẫn gọi điện chào hàng còn tôi đã là chủ doanh nghiệp: Tư duy không muốn làm hết sức, cả đời chỉ đi làm thuê!
Đây chính là những tâm sự ngắn gọn được một nữ CEO ngành truyền thông kể lại chính câu chuyện của mình, đồng thời gửi gắm lời khuyên nhủ tới các bạn trẻ.
Chuyến đi tuổi trẻ chỉ có một chiều, bạn tùy tiện mua vội một tấm vé, bước lên xe không biết mục đích của mình là gì thì liệu sau 5 năm, 10 năm, hay 30 tuổi, 40 tuổi cuộc đời bạn sẽ đi về đâu?
Khi tôi có dịp tham dự buổi nói chuyện chia sẻ đến các bạn nhân viên văn phòng chủ đề “cách tạo động lực làm việc” cho một công ty đối tác. Điều mà tôi nhận ra ở họ chính là cuộc sống không có mục đích, chỉ sống cho qua ngày. Có vài quan điểm còn cho rằng chỉ cần công việc đó có thể giúp họ kiếm đủ tiền nuôi sống bản thân thì công việc đó chính là công việc tốt đẹp. Hàng tháng có lương, có chỗ ở, cơm ăn áo mặc, thỉnh thoảng đến nhà hàng ăn uống, đi dạo, ca hát…
Đến cuối tháng, khi tiền lương của cả một tháng trời làm việc bị tiêu sạch, họ đành tạm gác chi tiêu chờ lương. Đọc đến đây có bạn nào thấy mình cũng có suy nghĩ tương tự như vậy không ạ? Nếu có… hãy cùng tôi thử xem chúng ta đang đứng ở đâu trong cuộc đời mình nhé.
Ngày trước khi còn đi làm thuê, tôi và các đồng nghiệp được công ty giao cho nhiệm vụ mỗi nhân viên sales phải hẹn gặp được 3 khách hàng/tuần để nghe chúng tôi thuyết trình về hệ thống gas trung tâm. Công cụ chúng tôi có duy nhất để thực hiện nhiệm vụ là quyển niêm giám điện thoại và cái điện thoại bàn. Chán chết đi luôn, ngày nào cũng nghe khách hàng chửi vì làm phiền họ, ngày nào cũng cảm thấy áp lực khi nghĩ đến kiếm đâu ra 3 khách hàng để gặp mỗi tuần. Trong nhóm tôi có một anh rất giỏi ngoại giao và có cả nhan sắc, anh dùng hết lợi thế của mình để chốt hạ từng “con mồi” khách hàng.
Đến ngày thứ tư của tuần đầu tiên anh ngon lành khi đủ 3 khách rồi, còn tôi thì cứ bơi trong mớ danh bạ và cứ tìm và tìm. Sang ngày thứ 5, thứ 6, thứ 7, anh đồng nghiệp ấy thảnh thơi vô cùng, lên công ty chỉ để check in và đọc báo. Còn tôi vẫn cứ lại tìm và tìm khách hàng, nhưng may mắn đến cuối tuần thì tôi tìm được 4 khách hàng. Sang đầu tuần thứ hai, tâm thế của anh chàng đẹp trai ấy lại gấp gáp và cuống lên để tìm khách hàng. Nghĩ cũng lạ, sao anh ấy cứ làm cố gắng làm xong trách nhiệm trong tuần mà lại không sử dụng hết khả năng của mình để tìm kiếm khách hàng nhiều hơn, để không phải cứ đầu tuần lại chạy chỉ tiêu. Tôi hỏi anh: “Sao anh lại chọn cách làm việc ấy?”.
Anh bảo: “Mình làm công em à, làm đủ sức được rồi, đạt chỉ tiêu là tốt rồi, hơi đâu mà em cứ bận tâm. Lo về nhà sớm xem tivi, ăn cơm và ngủ cho ngon, sáng đi làm vậy là được rồi”.
Tôi gật đầu và hiểu ý anh, nhưng tôi không thích mình là một công cụ làm việc và sống một cuộc sống nhàm chán theo suy nghĩ của anh. Tôi muốn được cố gắng vượt qua thách thức và làm hết khả năng của mình để nhận ra năng lực tôi ở đâu, tôi muốn mình nhận thêm nhiều thách thức lớn hơn. Thế là 13 năm trôi qua, anh hiện tại vẫn là một nhân viên kinh doanh, còn tôi là chủ doanh nghiệp và cũng là đối tác của công ty anh.
Chúng ta có thấy bức tranh của mình tương tự như phía trên không ạ?
Rất nhiều bạn trẻ hiện nay cứ đúng 18h chiều, họ tranh thủ quẹt thẻ chấm công để có thể tan ca sớm dù deadline công ty đang đến vạch đỏ, sau khi về nhà chộp lấy điều khiển và bật TV, vừa xem những bộ phim Hàn đang hot trên truyền hình, vừa “lang thang” trên các trang mạng xã hội.
Ăn những hộp cơm tiện lợi, ăn xong thì “tám” không ngừng nghỉ với bạn bè, quên đi mọi chuyện xảy ra ở công ty, cuối cùng thì cưỡng ép bản thân ngủ sớm bằng những lời nói linh tinh, không có tính xây dựng. Trong số đó cũng có những bạn khi làm việc ở công ty cũng rất năng động, thế nhưng sau khi tan sở, họ tự biến mình thành những con robot, không thể suy nghĩ được chuyện gì được. Sáng hôm sau thức dậy, họ bắt đầu bực bội: “Hôm qua tan sở rốt cuộc mình đã làm gì?”
Có phải chúng ta đã thường lãng phí thời gian vào những việc linh tinh, đắm chìm vào những ảo tưởng cuộc sống, dùng mĩ từ mô tả cuộc sống “so deep”, khoe khoang những giá trị ảo trên mạng xã hội. Nhưng… chưa bao giờ chúng ta nhận ra mục tiêu sống của mình là gì? Hai năm nữa bạn sẽ là ai? Năm năm nữa bạn như thế nào? Mười năm nữa bạn ở đâu?
Ngày thì làm việc, chiều thì ngủ gật trên bàn. Cuộc sống như thế chán lắm, hãy thử một lần bỏ điện thoại và thế giới ảo xuống, đứng dậy bước ra thế giới xung quanh, nhìn những ánh nắng của bình mình đang lên, đeo tai phone nghe những bản nhạc năng lượng và chạy bộ vài dòng. Đến công ty đem theo vài ly cà phê mời đồng nghiệp, cười thật tươi và vào phòng sếp, nói với sếp: “Em muốn được thăng tiến. Sếp hãy cho em cơ hội”. Chủ động và chủ động lên bạn nhé, nếu chưa ai cho chúng ta cơ hội thì chúng ta hãy tìm cơ hội cho chính mình.
Có bao giờ bạn tự hỏi: “Tôi là ai trong cuộc đời này chưa?”
Nếu bạn đã từng hỏi, hãy tìm câu trả lời.
Nếu bạn đã trả lời, hãy tìm cách hành động.
Nếu bạn đã hành động, hãy cứ đừng dừng lại và hãy làm hết khả năng của mình .
Chuyến đi tuổi trẻ chỉ có một chiều, bạn tùy tiện mua vội một tấm vé, bước lên xe không biết mục đích của mình là gì thì liệu bạn sẽ đi về đâu?