Tin tức Đời sống - xã hội

30 tuổi mới nhận ra, thứ nới rộng khoảng cách giữa bạn và người khác không phải là vẻ ngoài hay học lực, mà là tính khí

 

Sau 30 tuổi, tôi càng ngày càng thấm thía hơn một đạo lý: thứ thật sự khiến chúng ta tụt lại sau người khác, có lẽ không phải là khuôn mặt của bạn, cũng không phải học lực của bạn mà là tính khí của bạn.

 

 

Không biết, bạn đã bao giờ nghĩ, thứ nới rộng khoảng cách giữa bạn và người khác rốt cuộc là cái gì chưa?

Hai hôm trước, tôi đi tham gia một hội nghị quan trọng.

Vì đến sớm nửa tiếng nên tôi chứng kiến được một sự việc xảy ra. Hội trường khá lớn nhưng người qua lại lác đác, một người đàn ông khoảng 50 tuổi, đang tức giận la mắng một nhân viên phục vụ khác, nguyên nhân là bởi các ly nước không được đặt đúng vị trí.

Nhân viên phục vụ cũng không chịu lép vế, vậy là hai người không ai nhường ai, cãi to một trận.

Lúc này, một quản lý trẻ tuổi đứng ra nói năng nhẹ nhàng với người nhân viên phục vụ kia, rồi cùng cậu ta đi xếp lại vị trí của các ly nước.

Chẳng mất mấy phút, mọi thứ đã trở nên ổn thỏa.

Cùng một tình huống, cách giải quyết lại khác nhau. Dù chỉ là một chi tiết nhỏ, nhưng cũng đáng để ngẫm nghĩ. Vì sao một thanh niên trẻ hai mấy tuổi lại được làm quản lý, còn một người đàn ông 50 tuổi lại chỉ là một nhân viên bình thường? Đôi khi, thứ quyết định sự khác biệt này, lại chỉ là tính khí của bạn.

Tính khí, không chỉ cho thấy con người bạn, mà còn là giấy thông hành nơi làm việc.

Ở nơi làm việc cũ của tôi, có một đồng nghiệp, làm việc vô cùng chăm chỉ, nhưng làm việc mười mấy năm rồi mà vẫn chỉ là một nhân viên thông thường.

Tôi không hiểu, thậm chí còn cảm thấy tủi thân hộ anh ta, nhưng sau một lần đi công tác cùng nhau, tôi đã ngộ ra được phần nào.

Lần đó, chúng tôi đi công tác ở thành phố bên cạnh. Vừa mới lên tàu, anh ta đã cãi nhau với nhân viên, nguyên nhân chỉ là bởi vì không tìm thấy tờ báo ngày hôm đó.

Nửa tiếng sau, anh ta gọi điện mắng một đồng nghiệp khác, nói rằng người đó không chuẩn bị tài liệu cho anh ta, kết quả, vừa tắt máy, anh ta liền tìm thấy tư liệu bên trong tập công văn.

Sau một hồi nói chuyện, anh ta lại ca thán với tôi rằng công ty năm nay thưởng lễ ít hơn năm ngoái 200 ngàn.

Tôi dở khóc dở cười, nhất thời hiểu ra vì sao anh ta mãi là một nhân viên bình thường.

Không ai sẵn lòng ở cạnh một người suốt ngày hay ca thán, cũng không ai tin rằng một người ngay cả cảm xúc của mình cũng không khống chế được lại có thể trở thành một nhà quản lý trình độ.

Khi bạn luôn khó chịu, nổi nóng đùng đùng, khi tính khí của bạn vượt qua tất cả, bạn chỉ có thể bị người khác vượt qua.

Tính khí xấu xí của bạn, tình cờ đang góp phần hủy hoại bạn; tính khí tốt đẹp của bạn, vừa hay đang thành toàn cho bạn.

Nhiều khi, khống chế được cảm xúc của mình, là bạn đang nắm chắc được cuộc đời của mình.

Tôi vô cùng thích Lâm Chí Linh, người được mệnh danh là “người đẹp số 1 Đài Loan”, thích cái cách cô luôn giữ được nụ cười của mình trong bất cứ tình huống nào.

Theo cách nói của truyền thông thì Lâm Chí Linh, trong suốt hơn 40 tuổi đời, cô chỉ tức giận có 2,3 lần.

Phóng viên theo tới tận nhà, Lâm Chí Linh không những không tức giận mà còn nói: “Cảm ơn các bạn đã đưa tôi về tận nhà”.

Có phóng viên chụp được bức ảnh hớ hênh của cô, cô cũng không tức giận ca thán mà nói đây coi như lời nhắc nhở, lần sau sẽ cẩn thận hơn.

Có người trong ngành nói cô là bình hoa di động, Lâm Chí Linh đáp một cách tinh tế: đây cũng là một lời nói khẳng định, tôi sẽ xem như đó là lời khen ngợi tôi xinh đẹp.

Lâm Chí Linh cho tới tuổi 45 vẫn là một tên tuổi vô cùng quen thuộc trên các show truyền hình hay mặt báo, vẫn giữ được độ hot của mình, tất nhiên có rất nhiều nguyên nhân, nhưng không thể phủ nhận, tính cách, sự bình tĩnh và khôn ngoan của cô cũng đóng góp một phần không nhỏ.

Có người nói: “Mọi khổ đau của con người, về mặt bản chất là sự tức giận với sự vô năng của bản thân”, người có nội tâm mạnh mẽ sẽ không bị thế giới bên ngoài tác động, động một tý là chỉ trích, phẫn nộ, họ đi theo tiếng nói nội tâm của mình, và càng đi sẽ càng xa.

Có một câu nói như sau: Người thượng đẳng, có bản lĩnh, ôn hòa; người nhị đẳng, có bản lĩnh, hơi nóng tính; người hạ đẳng, vô dụng, vô cùng nóng tính.

Dùng tính khí để phân biệt hạng người, tất nhiên không đủ chính xác, nhưng có một điểm không hề sai, đó là: tính khí của bạn vĩnh viễn đừng bao giờ “lớn” hơn năng lực của bạn.

Thử nghĩ xem như vậy có đúng không?

Ở nơi làm việc, người nóng tính nhất thường là người không ra đâu vào đâu nhất, họ không nỗ lực làm việc, nhưng cái tôi lại cao ngất trời, một chuyện bé như con kiến thôi cũng khiến họ tức giận vô cớ, rồi suốt ngày oán than không thôi.

Trong một gia đình, người chồng người vợ dễ “phát hỏa”, thường sống không vui vẻ, hạnh phúc trong cuộc sống, bởi lẽ ở ngoài không thuận lợi, vì vậy, họ mang hết bực tức về nhà trút hết lên người thân.

Ngược lại, những người thông minh và thành công, bạn hầu như không thể nhìn ra sự nóng tính của họ. Họ có trách nhiệm, khoan dung, tỉ mỉ, chuyên nghiệp, dứt khoát và cũng rất lãng mạn.

Họ có nóng tính, nhưng không bao giờ xem nóng tính là một thứ vũ khí, sẽ không bao giờ đặt cái tôi của mình cao hơn năng lực kiếm tiền.

Họ chỉ biết âm thầm nỗ lực, nỗ lực nâng cao bản thân, trở thành người tuyệt vời nhất, tỏa sáng nhất trong đám đông.

Hi vọng chúng ta, ai cũng là có thể trở thành những người thượng đẳng.

 

 

Theo Trí thức trẻ